Quê em BIỂN MẶN dừa xanh,
Sóng tình HOA BIỂN dổ dành người thương.
KIẾP NGHÈO một nắng hai sương,
LỐI VỀ XÓM NHỎ cuối đường cầu tre.
Đượm nồng TÌNH THẮM DUYÊN QUÊ,
Rung rinh GÁNH LÚA hẹn thề đêm trăng.
NƯƠNG CHIỀU khói toả lều tranh,
Vài con BƯỚM TRẮNG lượn quanh liếp cà.
HƯƠNG THẦM còn mãi TÌNH XA,
BUỒN VƯƠNG MÀU ÁO còn ra nổi này.
CON THUYỀN KHÔNG BẾN có hay,
THU SẦU, CHIỀU TÍM tháng ngày đơn côi.
TRĂNG MỜ BÊN SUỐI ngàn đời,
Sao MÙA THU CHẾT còn rơi rớt nhiều.
ĐÈN KHUYA một bóng cô lieu,
MÙA THU CÒN ĐÓ tình yêu ngỡ ngàng.
ĐÒ CHIỀU chưa tiễn người sang,
NỔI LÒNG sao biết THIÊN ĐÀNG ÁI ÂN.
TRÚC ĐÀO rụng khắp đầy sân,
DUYÊN QUÊ mong gặp một lần cho vơi.
NỔI BUỒN HOA PHƯỢNG trong đời,
DẤU CHÂN KỶ NIỆM một thời học sinh.
Và TRANG NHẬT KÝ riêng mình,
Làm sao có được chuyện TÌNH THIÊN THU.
CÔ ĐƠN nhìn GIỌT MƯA THU,
Nghe như TUYẾT LẠNH âm u sao đành.
Lật từng LƯU BÚT NGÀY XANH,
Thấy như LỆ ĐÁ vây quanh NỖI NIỀM.
SẦU ĐÔNG chẳng phải của riêng,
BÓNG CHIỀU TÀ nhạt, PHỐ ĐÊM hững hờ.
ĐÒ CHIỀU chở mấy LÁ THƠ,
KHUNG TRỜI TUỔI MỘNG, TÌNH BƠ VƠ sầu.
Ôi NHỮNG ĐÓM MẮT HỎA CHÂU,
NỦA ĐÊM NGOÀI PHỐ nhuốm màu thê lương.
MONG NGƯỜI CHIẾN SĨ sa trường,
Vào trong CÁT BỤI gíó sương không sờn.
Để ai GIẤC NGỦ CÔ ĐƠN,
NGƯỜI ĐẸP YÊU DẤU, DỖI HỜN phòng the.
Từng đêm TRĂNG SÁNG VƯỜN CHÈ,
TRĂNG MỜ BÊN SUỐI nghe se sắt long.
CÔ ĐƠN, TÌNH NHỚ, phòng KHÔNG,
NGHÌN TRÙNG XA CÁCH nhớ mong ngập trời.
NẮNG CHIỀU giăng sợi đơn côi,
GIỌT MƯA TRÊN LÁ khóc đời hợp tan.
Bao giờ em bước SANG NGANG,
GIỌT LỆ SẦU khóc CHIỀU HOANG VẮNG người.
GA CHIỀU, NHƯ GIỌT SẦU RƠI,
TẦU ĐÊM NĂM CŨ biết NGƯỜI VỂ đâu.
XÓM ĐÊM, TRĂNG RỤNG XUỐNG CẦU.
TÌNH BUỒN biến SẮC HOA MÀU NHỚ thương.
Cho em ĐÔI BÓNG bên đường,
Chung HAI LỐI MỘNG một phương trời hồng.
Sá gì ẢO ẢNH, ĐÊM ĐÔNG,
NỔI BUỒN GÁC TRỌ chờ mong ngày về.
NGĂN CÁCH, MẤY DẬM SƠN KHÊ,
ĐƯỜNG XƯA LỐI CỦ trăng thề còn đây.
Tình yêu CHIẾC LÁ THU PHAI,
LÂU ĐÀI TÌNH ÁI không xây một mình.
Từ ngày XẾP ÁO THƯ SINH,
ANH ĐI CHIẾN DỊCH đăng trình nặng vai.
NGẬM NGÙI cửa đóng then gài,
NGƯỜI YÊU CỦA LÍNH không phai má đào.
Lỡ khi BIẾT TRẢ LỜI SAO,
TÌNH CHÀNG Ý THIÊP ai sầu hơn ai.
Đượm nồng TIẾNG SÁO THIÊN THAI,
KHÔNG BAO GIỜ CÁCH NGĂN hai mai đầu.
Một lòng ĐỪNG NÓI XA NHAU,
NGƯỜI YÊU LÝ TƯỞNG trọn câu vẹn thề.
Rồi MỘT MAI QUA CƠN MÊ,
HAI VÌ SAO LẠC đi về BẾN MƠ.
VẮNG XA vẫn mãi ĐỢI CHỜ,
Để em viết tiếp BÀI THƠ CUỐI CÙNG.
Có ai THƯONG VỀ MIỀN TRUNG,
QUÊ NGHÈO sỏi đá khốn cùng điêu linh.
Lòng như KHÚC HÁT ÂN TÌNH,
Trãi dài QUÊ MẸ nắng bình minh vui.
MƯA TRÊN PHỐ HUẾ sụt sùi,
CHO NGƯỜI TÌNH LỠ bùi ngùi vấn vương.
VỀ ĐÂU MÁI TÓC NGƯỜI THƯƠNG,
NƯẢ ĐÊM NGOÀI PHỐ lòng TƯƠNG TƯ sầu.
Dẫu rằng HAI ĐỨA GIẬN NHAU,
Vẫn không như thể QUA CẦU GIÓ BAY.
Một lần TỪ GIÃ THƠ NGÂY,
Là em NHƯ CÁNH VẠC BAY mất rồi.
Dẫu cho CAY ĐẮNG, TÌNH ĐỜI,
NGƯỜI EM SẦU MỘNG tuyệt vời yêu anh.
Ân tình GẠO TRẮNG TRĂNG THANH,
Làm sao NƯỚC MẮT LONG LANH cạn dòng.
Bây giờ TRÊN ĐỈNH MÙA ĐÔNG,
NGƯỜI EM XÓM ĐẠO chỉ mong một điều.
Thương em HÃYNHỚ NHAU NHIỀU,
Hãy xin LÝ LUẬN TÌNH YÊU thế nào.
Cũng xin đừng VẪY TAY CHÀO,
TÌNH YÊU TRẢ LẠI TRĂNG SAO thật buồn.
MỘT LẦN DANG DỞ đau thương,
THA LA XÓM ĐẠO thánh đường bơ vơ.
Hằng đêm QUÁN NHỎ ĐỢI CHỜ,
Ôm SẦU LẼ BÓNG vần thơ bẽ bang.
Còn đâu HOA SỨ NHÀ NÀNG,
Gặp em trở lại CÔ HÀNG XÓM xưa.
Còn đâu HUYỀN THOẠI CHIỀU MƯA,
NHỮNG NGÀY THƠ MỘNG đón đưa hẹn thề.
Sưu tầm